XtGem Forum catalog
http://hanoi96.wap.sh/_header

Sóc Sơn - Hà Nội
HàNội96.Wap.Sh
Một Thương Hiệu
Triệu Niềm Tin
HOMEGAMEBLOG
14:59:2020/04/2025
Chọn giao diện:
Trang chủ > Truyện Tình Yêu
Hoa Dại
Tú Skinny (Admin) [Off]
g cười mai mỉa:

- Để xem nó đi được bao lâu! Đói rũ xương phải mò về thôi! Không quỳ xuống xin lỗi tao thì đừng có mong bước vào cái nhà này. Tí tuổi ranh mà đã gái đĩ già mồm.

Trinh chẳng buồn quay lại nhìn cười nhạt đáp lời:

- Bà yên tâm! Tôi không về lại cái nhà này nữa đâu! Tôi sống thế là đủ rồi

Lầm lũi rời khỏi căn nhà rộng rãi nhưng chẳng còn chỗ cho mình, Trinh lê từng bước khó nhọc về bến xe. Giờ trong đầu Trinh chỉ còn Phong để nghĩ đến, Trinh cảm thấy cần Phong hơn lúc nào hết. Bước chân Trinh mạnh mẽ dần hơn dù sau mỗi bước nỗi đau thể xác và tinh thần vẫn nhói lên trong tấm thân vừa bị vùi dập.

Phong đứng ngóng chờ nơi bến xe lòng dạ bồn chồn, giọng Trinh vô cảm yếu ớt qua cú điện thoại gọi đến nhà trọ làm Phong lo lắng. Gác lại buổi học sáng nay Phong vội vã đạp ra bến xe đợi Trinh. Cũng không phải chờ lâu do Trinh bắt chuyến xe sớm nhất vào cái dịp ít người đi lại nên mới được 30’ Phong đã thấy Trinh phờ phạc, xơ xác đôi mắt đỏ hoe bước từng bước khó nhọc về phía mình. Chưa kịp hỏi han Trinh đã lao vào Phong khóc như mưa, tấm thân kiều diễm run lên liên tục trong vòng tay làm Phong vừa hoang mang vừa thương cảm. Anh không dám hỏi chỉ đưa tay vuốt mái tóc rối bời của người yêu cất giọng an ủi:

- Thôi em! Có gì về phòng trọ anh rồi nói! Bao nhiêu người nhìn chúng mình kìa

Trinh gật nhẹ đầu leo lên xe áp cái má đẫm lệ vào lưng Phong trong tiếng ồn ào của bến xe buổi sớm. Phía xa xa mặt trời đang nhô dần tỏa ánh nắng chói chang đánh dấu một ngày mới đã đến….

“Mây và tóc em bay trong chiều gió lộng, trời làm cơn mưa xanh dưới những hàng me…” tiếng hát trong trẻo trong buổi sớm mùa đông khiến vài người vội vã đi học đi làm trong cái rét thấy ấm lòng hẳn. Trinh vừa hát vừa phơi chiếc khăn mặt lên sợi dây thép kéo ngang phòng trọ, cất giọng dịu dàng Trinh gọi:

- Anh ơi! Dậy đi học đi

Tiếng Phong ngái ngủ đáp lời chẳng rõ làm Trinh bật cười khúc khích:

- Ngủ gì mà ghê thế! Dậy còn đèo em đi làm nữa chứ

Lật chiếc chăn ấm áp ra khỏi người, Phong co ro bước xuống chiếc giường của mình. Với chiếc áo khoác treo trên cái mắc áo được đóng cẩn thận vào bức tường với đủ các loại giấy dán, Phong bước ra bể nước đánh răng. Hàng xóm đã đi làm cả như mọi khi giúp Phong thoải mái ngồi ra giữa sân đánh răng không phải chen chúc như các xóm trọ sinh viên khác. Chọn khu trọ mà đại đa số là những người đi làm giúp Phong cảm thấy an tâm hơn khi che dấu thân phận Trinh. Rửa lại mặt một lần lữa Phong lê đôi dép tổ ong về phòng của mình. Trinh đã gấp gọn chăn màn giường Phong như mọi khi và đang ngồi trên giường của Trinh xếp đồng phục vào túi để đi làm. Phong ngáp thêm 1 cái thật dài vưon vai vận động:

- Hôm nay làm ca sáng hả em?

Trinh vẫn cúi đầu bên chiếc váy tối màu ngoan ngoãn đáp lời Phong:

- Vâng ạ! Hôm nay chị cùng làm có việc nên đổi cả cho em! Thế cũng hay vì em ghét nhất ca tối vừa đông khách mà tòan những kẻ vô duyên!

Với chiếc áo len mặc thêm vào người Phong đáp lời:

- Thì quán đấy nó phục vụ cả đồ ăn nước giải khát và rượu nữa nên lắm hạng người là chuyện bình thường, em cứ hòa nhã không hùa vào để bị trêu quá trớn là được mà.

Bữa sáng bằng nồi mì gói nấu với rau cải cúc kết thúc buổi sáng thường ngày của Phong và Trinh. Khóa lại chiếc cửa gỗ, dắt chiếc xe đạp ra khỏi cổng Phong chống chân chờ người yêu khép cổng xóm trọ bước ra với mình. Áp thân hình thon thả vào lưng Phong, Trinh cảm thấy hơi ấm từ anh truyền ra làm trái tim rộn ràng, gò má nóng bừng. Nhìn chợt thấy chiếc áo khoác của anh đã sờn rách Trinh hơi chạnh lòng “tháng này lĩnh lương phải mua cho anh cái áo khoác mới được”. Đường phố HN dù là mùa đông rét buốt vẫn tấp nập người và xe, Trinh vòng tay ôm chặt Phong hơn khi thấy vài đôi trai gái đèo nhau trên đường cũng làm thế. Vậy là đã 3 tháng kể từ ngày Trinh bỏ lên đây với Phong, nhớ những ngày đầu anh thức cả đêm để làm dịu đi những cơn ác mộng, anh chăm sóc Trinh cả về tinh thần lẫn thể chất. Anh dùng tình yêu của mình hàn gắn những vết thương trong lòng Trinh dù rằng thời gian quá ngắn vẫn khiến nó chưa lành nhưng phần nào đó giúp Trinh có thêm nghị lực để bên anh.

Giờ Trinh chỉ có gia đình duy nhất đấy là anh, anh đã bảo Trinh đừng lo lắng bởi những cái mà Trinh bị tước đọat, với anh sự trinh trắng là một tâm hồn và ty trọn vẹn dành cho người mình yêu chứ không phải cái màng nhỏ bé ấy. Anh sẽ học thật giỏi, tốt nghiệp ra trường đi làm để cưới Trinh, để hai đứa sẽ là một gia đình hạnh phúc. Anh cũng không hề phản đối khi Trinh muốn đi làm thêm nơi quán xá nhiều hạng người khác nhau và cũng vô vàn cám dỗ với cô gái với vẻ đẹp thánh thiện như Trinh. Thậm chí nhiều lúc Trinh cảm nhận rõ sự ham muốn mỗi lần anh ôm cặt bờ eo hôn lên đôi môi chin mọng. Nhưng khi bàn tay không kiềm chế của anh tìm đến những điểm nhạy cảm là cảm giác đêm hôm ấy lại ập về khiến Trinh hoảng sợ đẩy mạnh anh ra rồi khóc nức nở. Trinh biết là lỗi ở mình vậy mà anh không trách không mắng mỏ, lại vỗ về an ủi để Trinh ngủ trong vòng tay anh.

Chiếc xe đạp phanh nhẹ trươc cửa quán cafe quen thuộc, Trinh xuống xe giục Phong:

- Anh đi học luôn đi không muộn! Trưa anh học ở thư viện nên ở nhà e không chuẩn bị thức ăn đâu, anh chịu khó ăn cơm bụi nhé! 4h chiều đón em,

Phong gật đầu chào Trinh rồi vội vã đạp xe về trường để kịp giờ vào lớp. Tan giờ học Phong không vào thư viện mà phóng thẳng xe về nhà, hôm nay là sinh nhật Trinh nên Phong muốn dành cho người yêu mình một điều bất ngờ nho nhỏ. Phong hỳ hục dọn lại nhà cửa, thay giấy dán tường khu vực Trinh nằm bằng cách hình thù ngộ nghĩnh đáng yêu. Sau đấy Phong ra chợ chọn mua vài món hải sản chuẩn bị cho bữa cơm chiều đặc biệt. Xong xuôi đâu đấy Phong mới tạm hài lòng phóng xe đi đón Trinh với bông hồng nhỏ trong giỏ xe. Khỏi phải nói Trinh đã bất ngờ như nào, nụ cười nở hết cỡ thể hiện sự ngạc nhiên, đôi gò má ửng hồng vì xấu hổ khi các chị trong cửa hàng nói vọng ra trêu. Trinh chẳng biết nói gì khi nhận lời chúc của người yêu ngòai việc ôm lấy anh thật chặt lúc ngồi sau lưng anh trên đường về. Niềm vui kèm với sự ngạc nhiên thích thú của cô gái đang yêu nhân lên gấp bội khi phong mở cửa căn phòng được trang trí đẹp đẽ, bữa cơm chiều với các món ăn vùng biển khiến nước mắt Trinh chực trào ra vì hạnh phúc. Phong gắp cho cô từng miếng mực cháy xém bởi trình độ nấu ăn “bán chuyên nghiệp”, húp bát canh ngao mặn chát mà Trinh thấy ngọt lừ. Trinh ăn không sót món nào dù rằng Phong mua phải hàng ươn để tủ lạnh, nấu không biết cách khử mùi tanh.


-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite http://hanoi96.wap.sh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
http://hanoi96.wap.sh – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------

Ăn xong bữa cơm đáng nhớ ấy! đôi tình nhân trẻ rong ruổi đạp xe lên bờ hồ nơi có tháp rùa nghiêng mình soi bóng bên ánh đèn điện xanh đỏ. Một tay Phong dắt xe trên vỉa hè cổ kính tay còn lại ôm lấy bờ eo thon thả của Trinh kéo sát vào người như muốn truyền hơi ấm. Nép sát thân thể kiều diễm bên người yêu Trinh kéo chiếc khen lăn của mình cuốn chung với Phong khúc khích cười:

- Cái này là trói anh đấy! Sợ không

Phong trìu mến nhìn lại Trinh giọng trầm ấm:

- Em mới là người phải sợ anh chứ, trói chặt này e chạy sao khỏi anh

Trinh dẩu đôi môi bóng bẩy bởi son dưỡng chỉ bàn tay đeo găng vào mặt người yêu:

- Em chỉ có anh thì còn biết chạy đi đâu hả anh Dở Nguời!

Không đáp lời mà Phong cúi sát xuống môi Trinh hôn nhẹ một nụ hôn ấm áp:

- Em sẽ không chỉ có mình anh đâu! Chúng mình sẽ có gia đình sẽ có những đứa trẻ em ạ! Đừng sợ em nhé!

Nép sát vào Phong hơn Trinh e lệ gật đầu “vâng ạ”. Trinh thấy mình hôm nay thật là hạnh phúc, dù không có món quà cụ thể nào được tặng nhưng Trinh cảm giác như chẳng có gì hơn được giây phút này. Tiếng Phong gọi khẽ đánh thức Trinh khỏi dòng suy tư:

- Về thôi em! Muộn rồi!

Và hai cái bóng lại ôm chặt lấy nhau trên chiếc xe đạp hướng về nhà trên những con phố vắng người.

Cánh cửa phòng trọ đóng lại cũng là lúc Phong âu yếm nhìn Trinh, đôi mắt anh nồng nàn và chan chứa, bàn tay anh run run nâng chiếc cằm lên khe khẽ thốt “Em đẹp quá! Anh yêu em”, Trinh đóng dần cửa sổ tâm hồn sâu thẳm ướt át của mình lại để hé bờ môi xinh xắn đón chiếc lưỡi ấm áp ngọt ngào của người con trai mình yêu vào miệng. Cơ thể Trinh cứ nóng lên bởi những nụ hôn và đôi bàn tay Phong vuốt ve.

Anh bế bổng Trinh đặt vào giường, chiếc lưỡi nóng rẫy của anh lách khỏi bờ môi xinh xắn tìm đến cái cổ trắng ngần, người Trinh nổi gai ốc theo từng nhịp quét vào vành tai, vào gáy kèm những cái vuốt ve dịu dàng trên cái eo tròn lẳn. Hơi thở gấp gáp Trinh kéo mạnh anh xuống giường đôi bàn tay vòng ra sau lưng ghì chặt anh như sợ anh biến mất. Trinh cứ tê dại theo cảm xúc của bản thân được khơi dậy bởi cái lữoi ram ráp, bàn tay nóng bỏng. Nhưng khi cái miệng anh tham lam chui sâu vào ngực áo tìm đến hai trái bửoi căng tròn mát rượi, từng ngón tay anh tách cúc quần jean thọc sâu xuống dứoi thì mọi cảm giác của Trinh biến mất. Cái đêm định mệnh lại hiện ra trong tâm trí, Trinh nhớ đến cái miệng hôi hám với hơi thở hồng hộc cắn xé lên bẩu ngực, nhớ bàn tay thô kệch cũng thọc sâu vào xé nát chiếc quần thun. Trinh co rúm người, nấc lên, bàn tay không dám ôm lấy cơ thể đang gục trên người Trinh khám phá, nước mắt trảo ra khỏi bờ mi cong cong từ lúc nào.

Phong sực tỉnh thu lại cái lưỡi tham lam đang mải miết mài lên bầu ngực nảy nở, rút bàn tay đang cố thọc sâu vào thượng nguồn của đôi cặp giò thẳng tắp nhưng lại đang cố khép thật chặt lại. Anh nhìn vào những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má người yêu mà thảng thốt:

- Anh xin lỗi! Anh không cố ‎y’! Tại anh không kiềm chế được

Trinh không câm lặng nữa mà òa khóc khiến Phong càng bối rối chỉ biết ôm chặt lấy Trinh vỗ về:

- Đừng giận anh nữa! Anh xin lỗi anh không làm thế đâu

Trinh nín dần, nhìn anh, nhìn vào đôi mắt vẫn còn đọng lại chút ham muốn trên gương mặt buồn bã. Trinh tự thấy mình ích kỷ quá “Mình chỉ biết đến cảm giác của mình mà không hề nghĩ đến anh! Mình là của anh từ cái ngày anh đón mình nơi bến xe cơ mà! Mãi mãi mình chẳng thể rời xa anh được cơ mà”. Ý nghĩ đấy khiến Trinh can đảm hơn, nén lại nỗi sợ hãi trong lòng ôm chặt lấy anh, ghì miệng anh vào chiếc cổ áo đã được anh cởi cúc từ trước:

- Em xin lỗi! em không sao đâu! Em cũng yêu anh lắm! Em sẽ là của anh

Sự mạnh dạn đi kèm với mùi hương thiếu nữ tỏa ra từ đỉnh vu sơn hùng vĩ đang áp vào mặt làm Phong phấn khích trở lại. Cái lưỡi lại trườn khỏi bờ môi khô khốc vì ham muốn tìm đến trái sơ ri đỏ hồng trên đỉnh tuyêt trắng mà vuốt ve. Bàn tay Phong cởi dần từng chiếc cúc áo còn lại làm lộ ra cái bụng phằng phiu thon thả xuôi xuống vùng cấm. Chưa dừng ở đấy, anh đẩy sâu tay vào khu rừng rậm với những hàng cây đen nhánh được bao bọc bởi chiếc quần chip trắng tinh khiết. Trinh vẫn co rúm người theo từng hành động của anh, răng cắn thật chặt để không hét lên, đôi bàn tay thon thả cấu vào thành giường. Cảm giác khủng khiếp bao trùm cơ thể mà Trinh không dám phản kháng, Trinh sợ làm anh chịu đựng quá sức những cơn ác mộng của mình, Trinh muốn anh được có Trinh dù không còn nguyên
<<1 ... 1011121314 ... 17>>
Chia sẻ:
Cùng Chuyên Mục :
[18+] Chuyện Sinh Viên...
Em Muốn Ngủ Với Anh
Chuyện Tình 5 Năm Trước
Cuộc Trả Thù Của Một...
Cô Gái Đến Từ Hôm Qua
80 Triệu Cho 1 Lời Hứa
Trong Tim Tôi Chỉ Yêu...
Bỗng Nhiên Yêu Em
Đừng Yêu Tôi Đồ Ngốc...
Shock Tình
Chuyện Tình Zồng
Hoa Dại
Từ Một Thằng "Gay"...
Cánh Đồng Bồ Công Anh
Đồ Củ Tỏi Anh Thích Em
12»
HOMEBLOG
© 14/04/2012 by HàNội96
Bản Quyền Thuộc Về
Tú Skinny
Gửi cho bạn bè:
Truy cập toàn site
C-STATU-ON