http://hanoi96.wap.sh/_header

Sóc Sơn - Hà Nội
HàNội96.Wap.Sh
Một Thương Hiệu
Triệu Niềm Tin
HOMEGAMEBLOG
03:54:2424/11/2024
Chọn giao diện:
Trang chủ > Truyện Tình Yêu
Cô Gái Đến Từ Hôm Qua
Tú Skinny (Admin) [Off]
ng làm gì được. Nó làm như trong túi áo của nó không phải lá thư ấm áp của tôi mà là một con rắn độc đang ngoe nguẩy vậy.
Trong khi tôi đang theo dõi từng cử chỉ nhỏ nhặt của hai nhân vật quan trọng kia thì chiếc xe đò bỗng nổ máy. Tôi giật mình quay lại và rất đỗi kinh hoàng khi thấy người tài xế đã leo lên xe tự hồi nào, đang ngồi sau vô-lăng chuẩn bị cho xe chạy.
Tôi luống cuống không biết làm sao. Nhảy xuống thì chắc chắn Việt An sẽ thấy. Ngồi lì tại chỗ thì không biết chiếc xe chết tiệc này sẽ mang tôi tới đâu trên trái đất bao la này.
Tôi chưa kịp suy nghĩ thì chiếc xe đã trở đầu. Nó gầm lên và lao về phía những căn nhà nằm thụt sâu phía trong bãi đất trống. Sau đó, nó chạy lui ra đường trước khi bẻ lái về hướng ngã ba.
Lúc nó chạy lui cũng là lúc Hải gầy và Việt An vừa trờ tới. Tôi chết điếng cả người khi nhận ra tình thế nguy hiểm. Toàn bộ con người tôi phơi ra trước mắt Việt An, lồ lộ, trơ trẽn qua cái thùng xe trống huếch trống hoác.
Hai cánh cửa phía sau xe, chỗ bậc lên xuống, là thứ cửa gió, thấp lè tè, chẳng làm sao che được người ngồi trên băng. Trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc đó, tôi không còn cách nào khác hơn là nằm bẹp xuống sàn xe, giấu mình sau cánh cửa gió trước khi Việt An kịp nhìn thấy.
Lúc đó, chẳng còn đầu óc đâu mà suy nghĩ đến chuyện lá thư, tôi chỉ lo làm sao dán mình xuống sàn xe thật sát, thật mỏng, mỏng như tờ giấy pơ-luya càng tốt, mặc kệ quần áo lấm lem và đủ thứ mùi hôi hám xộc vào mũi.
Tôi nằm "bất tỉnh nhân sự" như vậy lâu thật lâu. Ngay cả khi biết chắc mối nguy cơ đã trôi qua, tôi vẫn không dám nhỏm người dậy. Tôi sợ người tài xế phát hiện ra, sẽ vặn vẹo lôi thôi. Nằm im thin thít, tôi định bụng chờ lúc xe ngừng, sẽ len lén trèo xuống. Nhưng tôi đợi hoài, đợi hoài mà xe vẫn cứ chạy. Đến khi không còn đủ kiên nhẫn nữa, tôi đành thở dài chỏi tay ngồi dậy.
Đập vào mắt tôi là một khung cảnh lạ hoắc. Những cánh đồng đã thay cho những dãy nhà san sát và những đàn bò đủng đỉnh nhai cỏ đã thế chỗ cho những chiếc honđa.
Tôi bàng hoàng hiểu ra mình đã đi khỏi thành phố khá xa. "Ngã ba tình ái" chắc đang cách tôi... hàng vạn dặm. Tôi đập tay "ầm, ầm" vào thành xe, miệng kêu:
- Ngừng lại! Ngừng lại!
Người tài xế giật nảy người, suýt chút nữa lao xe xuống ruộng. Anh ta quay lại nhìn tôi, ánh mắt không giấu vẻ kinh dị:
- Trời ơi! Cậu ở đâu ra thế này!
Vừa hỏi, anh ta vừa thắng xe lại.
Tôi ấp úng:
- Khi nãy lúc anh sửa xe, tôi leo lên ngồi chơi rồi... ngủ quên!
Khi biết tôi là người chứ không phải là... ma, người tài xế chuyển từ kinh hoàng sang giận dữ:
- Bộ hết chỗ ngủ sao leo lên xe tôi ngủ, ông nội!
Nói xong, người tài xế tống cổ "ông nội" xuống khỏi xe và cằn nhằn rồ máy vọt thẳng, bỏ tôi đứng một mình giữa đồng không mông quạnh, dở cười dở khóc.
Tôi moi hết túi áo túi quần, chỉ tìm được mấy chục bạc lẻ, chẳng đủ đi xe. Trong ba mươi sáu cách tôi chỉ còn cách... đi bộ về nhà.
Tôi lê bước thất tha thất thểu giữa trời nắng chang chang, áo quần thốc thếch như một tên du thủ du thực. Nếu Việt An bắt gặp tôi trong tình cảnh này, chắc nó sẽ xúc động rưng rưng nước mắt và chạy lại ôm tôi hôn lấy hôn để. Nghĩ vậy, lòng tôi nguôi nguôi được đôi chút.
Tôi đi một hồi, chân cẳng mỏi nhừ. Mấy lần tôi định ngồi xuống bên đường nghỉ chân nhưng cứ nghĩ đến chuyện gặp lại Hải gầy, nghe nó hào hứng kể lại chuyện Việt An sung sướng như thế nào khi nhận thư tôi, tôi nghiến răng rảo bước. Rồi Hải gầy sẽ kể Việt An e ấp ra sao khi rút từ trong cặp ra bức thư hồi âm viết sẵn gửi cho tôi. Và biết đâu Việt An còn gửi "kèm" tới tôi những lời hẹn hò không mơ thấy nổi!
Vừa đi vừa vẽ vời, đến trưa trờ trưa trật tôi mới mò về tới nhà.
Hải gầy đã ngồi đợi sẵn trong phòng học của tôi.
Thấy tôi bước vào, mặt mày nhem nhuốc, quần áo nát nhầu, Hải gầy giương mắt ếch:
- Từ sáng đến giờ mày đi đâu? Sao không đến lớp?
Tôi cười, miệng méo xệch:
- Tao đi công chuyện!
Hải gầy không tin:
- Xạo đi mày! Công chuyện gì mà mặt mũi bơ phờ vậy?
Vừa nói nó vừa đảo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân như quan sát một quái vật thời tiền sử.
Điệu bộ của nó khiến tôi phát cáu. Tôi gắt:
- Làm gì mày ngắm nghía kỹ vậy! Chuyện hồi sáng tới đâu rồi?
Không nói không rằng, Hải gầy rút lá thư trong tập ra đưa tôi.
Tôi cầm lá thư mà mắt sáng rỡ, bao nhiêu mệt nhọc bay biến đâu hết:
- Nó hồi âm ngay tại chỗ hả?
Hải gầy thở dài:
- Hồi âm cái khỉ mốc! Lá thư của mày đó! Nó không nhận!

Phần 9


Khoảng mười ngày sau trận đánh nhau với Lợi sứt, tôi đem cho Tiểu Li một chiếc lá thuộc bài.
Tôi đưa chiếc lá cho nó:
- Cho mày nè!
- Lá gì vậy?
- Lá thuộc bài.
- Lá thuộc bài là lá gì?
- Mày ngu quá! Lá thuộc bài là lá thuộc bài chứ lá gì! Ép nó trong tập, mày học qua một lần là thuộc liền!
Tiểu Li thích lắm. Nó nâng niu chiếc lá trên tay như một báu vật.
Chừng mấy ngày sau, nó chạy qua khoe tôi:
- Chiếc lá thuộc bài hay ghê anh hén?
- Ừ. Mày ép nó vào tập chưa?
Tiểu Li gật đầu, mặt tươi rói:
- Ép rồi! Từ khi có nó, em học bài mau thuộc ghê!
Tôi nhún vai, vẻ tự hào:
- Tao đã bảo mà lại!
Tiểu Li nhìn tôi:
- Anh có ép nó trong tập không?
- Có.
Nó lại hỏi:
- Anh học có mau thuộc không?
- Tao hả? Tao... - Tôi ngập ngừng - Tao... cũng như mày thôi!
Tôi không dám nói với Tiểu Li là từ khi có chiếc lá thuộc bài, tôi cũng chẳng sáng dạ ra được chút nào.
Bao giờ tôi cũng học trước quên sau, học sau quên trước.
Để Tiểu Li khỏi dò hỏi lôi thôi, tôi nói lảng sang chuyện khác:
- Ngày mai tao sẽ làm một chiếc vợt.
Tiểu Li trố mắt:
- Chi vậy?
- Để bắt bướm.
Tiểu Li reo lên:
- Hay quá hén! Em thích những con bướm lắm! Cánh nó đủ màu, đẹp ghê!
Tôi lên giọng hào hiệp:
- Tao sẽ bắt bướm cho mày ép vào tập.
Tiểu Li mừng lắm:
- Ừ, anh bắt cho em đi!
Đang nói, bỗng dưng nó rụt cổ:
- Eo ơi, không được! Ép vào tập những con bướm sẽ chết mất!
Tôi bật cười:
- Thì chết chứ sao! Bị đè bẹp dí làm sao sống được!
Tiểu Li chớp mắt:
- Vậy em không ép nó đâu! Chỉ bắt chơi thôi. Chơi xong thả ra.


-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite http://hanoi96.wap.sh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
http://hanoi96.wap.sh – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------

Tôi bĩu môi:
- Thả ra thì bắt làm gì?
- Thì chơi.
- Hừ, chơi! Chơi là phải ép vào tập! Như vậy những con bướm luôn luôn là của mình.
Tiểu Li cắn môi:
- Nhưng như vậy thì ác lắm! Những con bướm sẽ chết!
- Bướm thì ăn thua gì! Mày làm như người ta không bằng!
Nói xong, tôi giận dỗi quay mặt đi. Hừ, mình có lòng tốt muốn bắt bướm cho nó chơi, nó lại bảo mình ác! Đúng là đồ... con gái!
Tiểu Li đứng lặng lẽ bên cạnh tôi, chân dí dí xuống đất. Chắc nó đang nghĩ cách làm hòa với tôi.
Quả nhiên, một lát sau nó chạm khẽ vào tay tôi, hớn hở nói:
- Em nghĩ ra rồi!
Tôi hỏi, đầu không quay lại:
- Ra cái gì?
- Anh muốn ép vào tập phải không?
Tôi "hừ" một tiếng:
- Biết rồi mà mày còn hỏi!
- Em cũng thích ép vào tập.
Tôi quay phắt lại:
- Thật không?
Tiểu Li lộ vẻ lúng túng:
- Thật! Nhưng không ép bướm mà ép hoa!
Tôi thở dài chán nản:
- Tao nói ép bướm, mày lại nói ép hoa. Lãng xẹt!
Nhưng tôi cũng hỏi:
- Hoa gì?
Mắt Tiểu Li sáng lên:
- Hoa cúc.
- Hoa cúc trước sân nhà mày đó hả?
- Ừ.
Tôi tặc lưỡi:
- Hoa đó mà ép làm gì? Xấu hoắc!
Thấy tôi chê hoa nhà nó trồng, Tiểu Li hơi buồn buồn. Nó hỏi, giọng kém hào hứng:
- Chứ anh thích hoa gì?
Bị "phỏng vấn" thình lình, tôi nhíu mày:
- Tao hả? Tao thích hoa... phượng.
- Hoa phượng hả?
- Ừ, hoa phượng. Hoa phượng ép trong tập trông đẹp lắm!
Tiểu Li quên mất nỗi buồn hoa cúc, nó gật gù:
- Em cũng thích hoa phượng.
Tôi khoe:
- Nhụy hoa phượng ăn ngon lắm. Nó chua chua, ngọt ngọt. Khi nào đến hè, cây phượng trước sân trường mình trổ hoa, tao sẽ hái xuống cho mày ăn.
Tiểu Li lắc đầu:
- Em không ăn đâu. Em chỉ ép nó vào tập thôi.
Tôi khịt mũi:
- Thì mày ép vào tập. Còn tao, tao ăn.
Tiểu Li nhìn tôi:
- Anh nói thật hén?
- Nói thật cái gì?
- Khi nào cây phượng trường mình trổ hoa, anh hái xuống cho em.
- Ừ, lúc đó tao sẽ hái cho mày.
Nhưng mùa hè năm đó, tôi không thực hiện được lời hứa với Tiểu Li. Cây phượng trước sân trường tôi chưa kịp trổ hoa, Tiểu Li đã ra đi.
Một buổi tối tôi đang ngồi học bài, bỗng thấy Tiểu Li chạy qua.
Nó đứng trước cửa, ngoắc tôi:
- Anh Thư!
Tôi ngẩng đầu lên:
- Gì đó? Vô đây đi!
Tiểu Li vẫn đứng ngoài cửa:
- Anh ra đây, em nói cái này nè!
Tôi chạy ra và ngạc nhiên khi thấy mắt Tiểu Li đỏ hoe. Tôi hỏi:
- Mày mới bị ăn đòn hả?
Tiểu Li lắc đầu, môi nó mím lại.
Tôi ngơ ngác:
- Chứ tại sao mày khóc?
Nó sụt sịt một hồi rồi mới đáp:
- Vài ngày nữa nhà em dọn đi.
Tôi vẫn chưa hiểu ra:
- Đi chừng nào về?
- Không về nữa! Đi luôn!
Tôi bàng hoàng nắm chặt hai tay nó:
- Đi luôn là sao?
- Là đi luôn chứ sao! Dọn nhà đi nơi khác!
- Sao vậy?
- Em không biết! Em chỉ nghe mẹ em nói vậy.
Tôi đứng ngẩn ngơ một hồi lâu, tay vẫn nắm chặt lấy Tiểu Li như sợ buông ra nó sẽ bay đi mất. Mãi một lúc, tôi mới mở miệng được, lòng cố bám víu một hy vọng cuối cùng:
- Nhưng mày phải ở lại học nốt năm học này chứ?
Tiểu Li khẽ lắc đầu:
- Em cũng nói vậy nhưng mẹ em không chịu. Ngày mai mẹ em lên trường xin cho em nghỉ học.
Vừa nói, Tiểu Li vừa nức nở. Còn tôi, tự bao giờ nước mắt đã ướt đẫm trên má. Gặp lúc khác, tôi đã xấu hổ quay mặt đi. Nhưng lúc này, tôi chẳng buồn che giấu Tiểu Li nỗi xúc động buồn bã của mình.
Đứng lóng ngóng một hồi, chẳng biết làm gì tôi cho tay vào túi rờ rẫm. Đụng phải viên bi, tôi lấy ra cho Tiểu Li:
- Cho mày nè!
Tiểu Li lặng lẽ cầm lấy viên bi rồi bất thần nó chạy vụt về nhà.
Tối đó, tôi trằn trọc hoài không sao ngủ được. Cứ nghĩ đến chuyện phải chia tay với Tiểu Li, đến những ngày sắp tới phải đi học một mình, tôi cảm thấy một nỗi đau khổ vô bờ bến tràn ngập trong lòng và tôi úp mặt vào gối khóc rưng rức.

- o O o -

Bây giờ tôi khác hồi nhỏ là tôi không khóc dù lòng tôi cũng đang trĩu nặng những đau buồn. Việc lá thư tình đầu đời của tôi bị từ chối thẳng thừng và tàn nhẫn chẳng khác nào một nhát dao đâm vào tim tôi, nhói buốt.
Đối với tôi, Việt An trước sau vẫn chập chờn như một cái bóng, hư hư ảo ảo. Tôi dại khờ hăm hở lao theo một cách vô vọng, chẳng được kết quả gì, lại còn bị Hải gầy suốt ngày giỨễu cợt.
Nhưng lần này, Hải gầy không buồn mắng tôi là con lừa nữa. Thấy tôi buồn xo, nó cũng ngồi im lặng ngắm... ruồi bay. Chắc nó cũng đang buồn nỗi buồn thất nghiệp. Nghề "thầy dùi" của nó coi như đi tong, chẳng còn dịp đem ra... hại bạn nữa. Tôi đã rầu, dòm qua thấy nó ngồi sờ râu hệt như Khổng Minh ngồi chờ thời ở Ngọa Long Cương, tôi phát rầu thêm.
- Có mấy cọng râu lún phún mà sờ hoài! - Tôi vô cớ xẳng giọng.
Hải gầy chép miệng:
- Ch
<<1 ... 101112
Chia sẻ:
Cùng Chuyên Mục :
[18+] Chuyện Sinh Viên...
Em Muốn Ngủ Với Anh
Chuyện Tình 5 Năm Trước
Cuộc Trả Thù Của Một...
Cô Gái Đến Từ Hôm Qua
80 Triệu Cho 1 Lời Hứa
Trong Tim Tôi Chỉ Yêu...
Bỗng Nhiên Yêu Em
Đừng Yêu Tôi Đồ Ngốc...
Shock Tình
Chuyện Tình Zồng
Hoa Dại
Từ Một Thằng "Gay"...
Cánh Đồng Bồ Công Anh
Đồ Củ Tỏi Anh Thích Em
12»
HOMEBLOG
© 14/04/2012 by HàNội96
Bản Quyền Thuộc Về
Tú Skinny
Gửi cho bạn bè:
Truy cập toàn site
C-STATU-ON

XtGem Forum catalog